CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc hãy đợi anh


Phan_21

Hiểu Hân đang định bấm tin từ chối, vì cô vẫn chưa muốn công khai quan hệ của họ với mọi người. Khôi Nguyên đã gửi tin nhắn đến trước cả cô.

[Đừng nghĩ cách từ chối, anh không muốn lãng phí giây phút nào bên em đâu]

Hiểu Hân thầm nghĩ “anh cứ thế này thì cô sẽ chết chìm vì những lời đường mật của anh mất”

[Chúng ta đâu có thiếu thời gian đâu. Tương lai còn đang rất rất dài]. Hiểu Hân nhắn cho anh

[Chắc chắn là tương lai của em thuộc về anh, nhưng bây giờ anh muốn được đền bù 5 năm nhớ nhung đó]

Tim Hiểu Hân đập loạn nhịp khi đọc tin nhắn này.

[Không nói với anh nữa, em phải dời giường đây!]

Hiểu Hân bỏ máy lại chui vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Khi Hiểu Hân thay đồ xong, chuẩn bị túi xách đi xuống nhà thì ngay ở cầu thang ngoài trời nhìn xuống, cô đã thấy Khôi Nguyên dựa vào xe nhìn về phía cô mỉm cười.

Khôi Nguyên đưa Hiểu Hân đi ăn sáng rồi lái xe đến công ty. Khôi Nguyên định đưa Hiểu Hân đến thẳng đó liền bị Hiểu Hân níu tay áo ngăn lại.

“Đỗ lại ở đây đi, em muốn đi bộ từ đầu phố này!”

“Sao em lại sợ công khai là bạn gái của anh, trước mặt mọi người như thế”. Khôi Nguyên cảm thấy không hài lòng. Anh muốn công bố cho tất cả mọi người biết Hiểu Hân thuộc về anh.

“Cho em thời gian đi mà, em sợ mọi người nhìn em với ánh mắt kỳ lạ. Nhất là chuyện của anh với cô Thùy Anh đó vẫn khiến mọi người quan tâm”. Hiểu Hân lo lắng nói.

Khôi Nguyên cũng nhận ra mình đang quá vội vàng khiến cô cảm thấy áp lực. Anh xoay người, lấy tay nhéo má nựng yêu cô.

“Buổi trưa phải đi ăn với anh đấy nhé!”

Hiểu Hân nghe vậy liền từ chối.

“Không được rồi! Buổi trưa em không thể bỏ mặc Mai Phương mà đi ăn riêng với anh được. Buổi trưa nào cô ấy cũng dành chỗ cho em”.

“Anh nhớ cô ấy xuống chi nhánh khác công tác rồi mà”

“Nhưng cô ấy chỉ đi có hai tuần thôi, hôm nay cô ấy được về rồi”. Hiểu Hân đính chính lại

“Có lẽ anh nên cho cô ấy đi công tác thêm mới được”. Khôi Nguyên buột miệng lẩm nhẩm nhưng vẫn bị Hiểu Hân nghe thấy.

“Hóa ra lần trước là do anh nhúng tay cho cô ấy đi công tác”. Hiểu Hân nheo mắt nhìn anh, giọng nói có phần hờn dỗi.

“Tất nhiên anh phải cho con kỳ đà đi kiếm ăn nơi khác thì anh mới động thủ với con thỏ là em chứ”.

Hiểu Hân vừa tức vừa buồn cười vì anh, cô lôi bàn tay anh đang nắm chặt tay mình lên cắn một phát cho bõ ghét. Nhưng bàn tay của anh rất cứng, sức cô cắn chẳng đủ để anh kêu lên vì đau.

Khôi Nguyên buồn cười vì hành động có chút trẻ con đó, nhìn cái miệng hồng xinh xắn của cô anh thầm nghĩ “Anh còn nhiều chỗ muốn được em cắn lắm”.

Dù không muốn Khôi Nguyên vẫn phải thả cho Hiểu Hân đi bộ. Hiểu Hân vừa bước xuống xe đã nhận được điện thoại Mai Phương gọi đến.

“Alo!”

“…”

“Mình có việc về quê mấy ngày, điện thoại lại bị hỏng” Hiểu Hân nói dối, cô không muốn Mai Phương biết cô bị ốm.

“…”

“Hôm nay mình đi làm rồi, cũng sắp tới công ty rồi”

“…”

“Mình ăn sáng rồi, nhưng mình sẽ qua đó chờ cậu rồi đi”

Hiểu Hân đi tới một quán phở ngay gần khu phố đó. Vào trong quán đã thấy Mai Phương giơ tay ra hiệu chỗ cho cô.

“Lâu quá không được gặp cậu rồi” Mai Phương than thở

“Công việc bên đó có vất vả không?” Hiểu Hân qua tâm.

“Phát điên với mấy cái đứa đó mất, chỉ bảo từng tí như giáo viên cấp 1 ý. Hôm nay coi như là tớ đã thoát nạn”. Mai Phương vui sướng ra mặt.

Hiểu Hân nhìn bạn chỉ biết âm thầm hối lỗi, cô lo lắng không biết Khôi Nguyên có định làm trò gì đó khiến Mai Phương lại phải đi công tác không.

“Này! Tớ phát hiện cậu có gì khang khác nha. Mặt mũi sao cứ tươi như hoa thế kia? Có bạn trai đúng không?”

Hiểu Hân chột dạ, chẳng nhẽ mặt mình hiện lên chữ “yêu” rõ vậy sao.

“Lâu lắm mới được gặp cậu, nên thấy vui không được sao?” Hiểu Hân chống chế, sau đó giả vờ làm mặt lạnh như trước.

“Thôi cất cái vẻ mặt cô hồn tháng 7 đó đi. Cậu cứ tươi như vừa rồi, không khéo lũ con trai công ty mình lại trồng cây si trật cả ban chế tác của cậu đó”.

Hiểu Hân phì cười vì câu nói đùa của Mai Phương, cô thầm nghĩ nếu như có người trồng cây si mình thật thì Khôi Nguyên sẽ như thế nào nhỉ?

_o0o_

Hôm nay tinh thần Hiểu Hân rất tốt, cô làm việc năng suất cao gấp rưỡi ngày thường. Đến nỗi chị Phan Linh còn tưởng cô đang cố làm bù lại cho những ngày nghỉ phép. Mọi việc trong ban vẫn thuận lợi và trôi chảy nhưng Hiểu Hân vẫn thấy có gì đó hơi kỳ lạ. Cô phát hiện giám đốc Mike hôm nay rất hay nhìn cô, nụ cười của anh ta lại có phần khó hiểu. Cô cố lắc đầu xua đi cảm giác ấy, cô nghĩ có thể do cô tự tưởng tượng ra

Đến giờ trưa, Hiểu Hân lại nhận được tin nhắn của Mai Phương.

[Tớ đang đi tháp tùng sếp, không kịp về ăn trưa đâu. Cậu đi ăn một mình đi nhé!]

Hiểu Hân đọc tin nhắn liền nghĩ đến Khôi Nguyên, không biết anh có can dự vào việc này hay không? Hiểu Hân liền gửi tin nhắn hỏi Khôi Nguyên.

Hiểu Hân: [Anh lại nhúng tay khiến Mai Phương không có mặt ở công ty buổi trưa đúng không?]

Khôi Nguyên: [???]

Khôi Nguyên: [Oan cho anh nha. Anh không hề biết gì hết]

Khôi Nguyên: [Mai Phương không cùng em đi ăn trưa thật sao?]

Hiểu Hân: [Đừng giả vờ vô tội]

Khôi Nguyên: [Anh nói thật! Ông trời hình như rất thương anh]

Khôi Nguyên: [Buổi trưa anh cũng có ít thời gian lắm. Lên đây ăn với anh nhé!]

Khôi Nguyên: [Đi..đi..mà]

Hiểu Hân đọc tin nhắn giả vờ làm nũng của anh mà rùng mình, sau đó cô gục mặt xuống bàn cố nín cười.

Hiểu Hân ra khỏi phòng sau đó đi cầu thang bộ lên tầng của anh. Giờ này thang máy rất đông người xuống tầng, nếu cô ấn nút đi lên tầng trên rất dễ bị người khác chú ý.

Hiểu Hân đến quầy lễ tân thì gặp Ngọc Vân, cô ngập ngừng định mở lời thì Ngọc Vân đã nhanh nhẹn tươi cười đón cô.

“Chị Hiểu Hân cứ vào đi ạ, tổng giám đốc đang chờ chị”

Hiểu Hân ngại ngùng cúi chào sau đó mở cửa đi vào. Hiểu Hân bước vào phòng thấy Khôi Nguyên vẫn đang làm việc, tiếng động do cô cửa mở khiến anh nhìn lên. Lòng Hiểu Hân bỗng thấy rạo rực khẩn trương khi nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh.

“Em ngồi đi chờ anh một lát”

Khôi Nguyên vẫn đang bận nên anh để cho Hiểu Hân ra ghế ngồi đợi một lúc. Trong lúc đó Ngọc Vân ở ngoài đã mang bữa trưa vào xếp trên bàn. Hiểu Hân có chút ngại ngùng khi để Ngọc Vân phải phục vụ nên cô cũng giúp Ngọc Vân một tay.

Ngọc Vân ra khỏi phòng thì Khôi Nguyên cũng xong việc tiến đến. Anh ngồi xuống liền ngồi xuống ôm chặt Hiểu Hân vào lòng rồi nói.

“Mới có mấy tiếng thôi mà anh đã nhớ em lắm rồi, phải làm sao đây?”

Hiểu Hân hơi bất ngờ nhưng sau đó cô cũng vòng tay ôm lại anh, trong lòng cô cũng nhớ anh nhiều.

“Em nghe nói mới yêu ai cũng như thế, đến khi yêu một thời gian sẽ cảm thấy cân bằng, bớt nhớ nhung hơn”. Hiểu Hân dụi mặt vào ngực Khôi Nguyên nói.

“Anh nghĩ mình sẽ không như họ, vì năm năm qua anh lúc nào cũng nhớ em. Anh chẳng có một tấm hình nào của em cả, nên ngày nào anh cũng phải tự tượng ra khuôn mặt em. Anh sợ mình sẽ quên em”

Hiểu Hân thấy sống mũi mình cay cay, cô lảng sang chuyện khác vì cô sợ mình sẽ khóc.

“Thôi ăn cơm đi anh, không đồ nguội hết bây giờ”

Hiểu Hân ngồi thẳng lại, cô soạn bát đũa cho Khôi Nguyên.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên  khiến Khôi Nguyên nhíu mày, anh đã yêu cầu Ngọc Vân không để ai làm phiền vậy mà lại có người tới vào giờ này.

Cánh cửa mở ra, là Hồng Ánh và Mike tiến vào. Hiểu Hân nhìn thấy họ liền mở to mắt, lòng cô bấn loạn hết cả lên.

“Tôi thấy Ngọc Vân bảo cậu ăn trưa tại phòng nên mua ít đồ ăn ngon lên ăn cùng cậu luôn”.

Hồng Ánh cười, giơ cao hộp đồ lên, sau đó đi đến thản nhiên ngồi xuống cạnh Hiểu Hân.

“Chào em gái, lại được gặp em nữa rồi”

“Dạ! Chào chủ tịch ạ!” Hiểu Hân bối rối không dám nhìn Hồng Ánh

“Người nhà cả mà em, đừng khách sao thế. Gọi là chị thôi!”

“Sang đây ngồi đi, đừng trêu hai đứa nữa”. Mike vỗ xuống ghế bên cạnh mình, nói với Hồng Ánh.

Hồng Ánh liền đứng lên sang bên ghế của Mike ngồi. Phía đối diện Khôi Nguyên đang lườm Hồng Ánh, anh dùng khẩu mình mắng Hồng Ánh.

“Đồ phá đám!”

Hồng Ánh nhìn lại Khôi Nguyên cười, ra vẻ đắc chí vì đã phá đám được anh.

Khôi Nguyên quay sang nhìn Hiểu Hân, thì thấy cô đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Anh nắm bàn tay cô vỗ nhẹ như trấn an rồi hướng cô sang phía Hồng Ánh giới thiệu.

“Cái người em gọi là chủ tịch kia là chị gái của anh, còn Mike là ông chồng yêu quý của chị ấy. Đúng là toàn người nhà cả, em đừng có ngại”.

Hiểu Hân nhìn hai người bọn họ cười nhẹ, nhưng trong lòng âm thầm muốn khóc “sao người nhà anh lại toàn các nhân vật khủng của công ty thế này cơ chứ?”

Hồng Ánh thấy Hiểu Hân vẫn có chút e ngại nên chị chủ động.

“Hôm nay coi như em chính thức ra mắt anh chị rồi. Đừng ngại anh chị vì vị trí công việc nhé, chúng ta sau này đều là người nhà cả. Ngoài giờ làm chị còn muốn bắt cóc em đi chơi nữa cơ, chứ hai tên đàn ông này thì biết gì về thú vui riêng của chị em phụ nữ chúng mình chứ”

“Vâng! Nhưng nếu em có sai xót trong công việc thì anh chị cứ nghiêm khắc chỉ bảo em ạ”

Hiểu Hân thực lòng muốn vậy, vì cô không muốn tình cảm cá nhân ảnh hưởn

g đến công việc.

“Thôi cả nhà ăn đi nào, chẳng mấy khi được ăn cơm buổi trưa đông vui như vậy”. Hồng Ánh hô hào mọi người.

“Đúng là chẳng mấy khi, nhưng đừng có mà lạm dụng chẳng mấy khi đó phá đám giờ trưa quý báu của em đấy.” Khôi Nguyên nhắc nhở Hồng Ánh.

“Đúng là nhỏ mọn mà” Hồng Ánh bĩu môi.

“Chị cậu sốt ruột ra mắt em dâu đấy mà, sợ cậu mãi không giới thiệu nên chúng tôi phải mặt dày chạy đến trước. Yên tâm là sẽ không quấy nhiễu thời gian thân mật của hai người đâu”. Mike lên tiếng trêu Khôi Nguyên và Hiểu Hân.

Hiểu Hân nghe Mike nhấn mạnh từ “thời gian thân mật” khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Cô tự nhắc nhở mình phải né tránh lên trên đây ăn cơm cùng Khôi Nguyên.

Hình như Khôi Nguyên đọc được ý nghĩ của Hiểu Hân, anh ngồi bên cạnh gắp thức ăn vào bát cho cô nói nhỏ.

“Em đừng có vì họ trêu mà lần sau bỏ lại anh bơ vơ trên này đấy. Anh sẽ buồn mà chẳng làm được việc gì đâu”

Hiểu Hân méo miệng cười khổ, sao anh lại lôi công việc vào để ép cô kia chứ. Đây đúng bữa ăn khó khăn nhất của Hiểu Hân từ trước đến giờ.

Trong bữa ăn Hồng Ánh và Mike trò chuyện hết sức tự nhiên với Hiểu Hân nhưng do mới xác nhận tình cảm với Khôi Nguyên chưa lâu nên cô cũng khó mà thích ứng kịp với gia đình của anh.

_o0o_

Mấy tối nay Khôi Nguyên đều lên nhà Hiểu Hân ăn chực, vì Hiểu Hân không có thời gian đi chơi tối với anh. Cô đang bận hoàn thành bức tranh để tặng cho đám cưới của Vũ Thanh và Ngọc Trúc. Khôi Nguyên dù không đưa được Hiểu Hân đi chơi, nhưng anh hết sức mãn nguyện khi được ở trong không gian chỉ có riêng hai người. Hiểu Hân sẽ đảm nhiệm nấu ăn, còn anh thì rửa bát. Có những lúc Hiểu Hân bận vẽ nhưng Khôi Nguyên vẫn đứng mè nheo ôm cô từ đằng sau rồi ngắm nghía cô đưa bút vẽ. Dường như với Khôi Nguyên chỉ cần có Hiểu Hân bên cạnh như vậy là quá đủ.

Hôm nay cũng khá muộn Khôi Nguyên mới về đến nhà, khi anh vào phòng khách thì hết sức kinh ngạc khi thấy bà nội anh vẫn đang ngồi ở đây

“Cháu chào bà, bà chưa đi nghỉ ạ”

“Bà đang đợi cháu về, cháu thay quần áo rồi xuống gặp bà”. Bà Hồng Quyên tỏ ra lãnh đạm, bà không nhìn về phía Khôi Nguyên khi nói. Nói xong bà đứng dậy đi về phòng của mình.

Thấy thái độ của bà không được vui, Khôi Nguyên theo bà vào trong phòng ngay mà không cần đi thay đồ. Anh khoanh chân ngồi đối diện với bà nội.

“Có chuyện gì mà bà lại đợi cháu đến tối muộn vậy?”

“Còn chuyện gì nữa! Tại sao cháu dấu ta chuyện đem cổ phần của cháu sang nhượng cho người khác chứ”. Bà Hồng Quyên to tiếng.

“Cháu không có ý định dấu bà, cháu định tìm dịp thích hợp để nói cho bà hiểu thôi”. Khôi Nguyên cầm bàn tay bà rồi nói.

Bà Hồng Quyên hất tay Khôi Nguyên ra, giọng nói của bà vẫn đầy tức giận.

“Cháu muốn ta phải hiểu điều gì, tại sao cháu lại từ bỏ số cổ phần đó chứ”.

“Việc trao đổi cổ phần này rất có lợi cho công ty, mặc dù cháu không còn nhiều cổ phần ở công ty nữa, nhưng cháu sẽ giúp công ty với tay sang được mảng truyền hình kỹ thuật số. Việc công ty của chúng ta có cổ phần với bên VSTV sẽ khiến chúng ta chủ động đưa các chương trình chúng ta sản xuất được sang các kênh khác mà không bị phụ thuộc vào đài truyền hình tỉnh A”.

Khôi Nguyên giải thích cho bà nội của mình hiểu. Bà Hồng Quyên nghe cháu giải thích liền suy nghĩ một lát rồi nói, giọng bà đã dịu đi ít nhiều.

“Tại sao không phải là cổ phần của Hồng Ánh hoặc của Mike. Cháu là cháu trai duy nhất, bà muốn cháu sẽ được thừa kế công ty này. Bà biết mình đang thiên vị cháu hơn Hồng Ánh.

Công ty này do ba cháu lập ra, nhưng để phát triển như ngày nay đều là Mike đã vì chị cháu mà đổ tiền đầu tư vào. Công ty này bây giờ có thể nói là một nửa của Mike và chị cháu mất rồi. Việc bà muốn cháu lấy Thùy Anh cũng vì con bé đấy là đứa giỏi giang lại có hậu thuẫn rất lớn. Nó và gia đình nó sẽ giúp cháu có được sự nghiệp hết sức vững chắc”.

Khôi Nguyên biết bà muốn tạo điều kiện tốt nhất ình, nhưng con tim anh lại có lý lẽ riêng. Anh tiến đến ngồi cạnh bà nội rồi vòng tay ôm nhẹ vai bà.

“Bà! Cháu biết bà thương cháu rất nhiều. Bà luôn muốn dành cái tốt nhất cho cháu. Nhưng trong chuyện hôn nhân xin bà đừng ép buộc cháu. Cháu cần lấy một người cháu yêu chứ cháu không muốn lấy người phù hợp với mình”.

Bà Hồng Quyên gạt tay Khôi Nguyên ra rồi nhìn thẳng anh.

“Cháu muốn nói tới con bé Hiểu Hân”

“Vâng! Cháu rất yêu cô ấy và cháu muốn cô ấy là người bạn đời của mình”.

Bà Hồng Quyên để ý thấy khi nhắc đến Hiểu Hân ánh mắt Khôi Nguyên sáng bừng lên, bà liền phản đối.

“Không! Không thể được! Cháu yêu nó quá mà mù quáng rồi, gia đình nó cũng là khá giả nhưng quan hệ của con bé ấy với gia đình ta nghe nói không được tốt. Mà mẹ nó lại bỏ đi theo người đàn ông khác. Con có nghe người xưa từng nói ‘Lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống’ chưa? Liệu con bé đấy…”

Khôi Nguyên ngắt lời bà Hồng Quyên

“Bà! Cháu biết là bà đã từng cho người điều tra về cô ấy. Mọi điều bà nói về gia đình cô ấy cháu đều biết từ rất lâu rồi. Cháu nghĩ Hiểu Hân đã từng bị tổn thương và thiếu thốn tình cảm, nên cô ấy sẽ càng trân trọng, giữ gìn tình cảm hơn ai hết”.

“Nhưng con bé ấy sẽ chẳng giúp ích gì cho sự nghiệp của cháu cả, nhất là bây giờ cháu lại rời bỏ vị trí của cháu trong công ty”.

Khôi Nguyên cảm thấy buồn bã vì bà chỉ nghĩ đến sản nghiệp mà không để ý tới tình cảm của anh. Anh nhìn bà rồi trầm giọng nói

“Từ bé cháu đã được bà và gia đình bảo bọc quá nhiều, công ty thì do công sức của cha và anh chị tạo nên, cháu thấy bản thân mình chưa tự lực làm được điều gì hết. Nhân thể sự việc lần này cháu muốn tự mình bứt ra thử sức trong lĩnh vực mới. Cháu tin mình có khả năng làm được, cháu muốn có thành công của riêng mình bà ạ. Cháu mong bà hiểu cho cháu”.

“Cháu muốn bà phải hiểu thế nào đây! Con đường dọn sẵn cho cháu bằng phẳng ta có thể yên tâm trước khi nhắm mắt. Vậy mà cháu lại chọn con đường gập ghềnh mà đi.”

“Bà ơi! Chẳng nhẽ bà lại muốn cháu cúi mặt mà đi trên con dường rộng kia ư. Gia đình nhà Thùy Anh liệu có coi cháu là con rối mà dễ bề thao túng không? Con đường cháu lựa chọn có thể còn khó khăn nhưng cháu cảm thấy hạnh phúc vì có Hiểu Hân đi cùng. Cháu tin ở lựa chọn của mình”.

Bà Hồng Quyên biết khó mà lay chuyển được Khôi Nguyên, bà nhìn anh thở dài.

“Bà mong cháu sau này không hối hận về quyết định của mình. Bà không ép cháu với Thùy Anh nữa. Nhưng con bé Hiểu Hân đó bà cũng chưa vừa lòng đâu đấy”.

Khôi Nguyên thở ra nhẹ nhõm vì bà cũng đã nhượng bộ cho anh chút ít.

“Cản ơn bà! Cháu tin Hiểu Hân sẽ không làm bà thất vọng. Giờ cũng muộn rồi, bà đi nằm nghỉ đi ạ! Cháu xin phép về phòng”.

Khôi Nguyên đi rồi, bà Hồng Quyên vẫn nhìn theo hướng anh dời đi mà thở dài một hơi.

Chương 47

Tầng hai của showroom gốm sứ Thuận An được dùng làm văn phòng của công ty.

Ông An Đông đang xem các bản thiết kế mẫu vẽ mới cho sản phẩm, thì cô thư ký đi vào báo có khách muốn gặp.

“Thưa chú! Có chị tên là Thùy Anh tới, chị ấy nói muốn gặp chú”.

“Đã có hẹn trước chưa?” Ông An Đông cau mày hỏi, ông cảm thấy hơi khó chịu khi bị cắt ngang công việc.

“Dạ chưa ạ!”

“Là đối tác quen hay đại lý?”

“Thưa chú đều không phải ạ. Chị ấy là…”

Cô thư đang ngập ngừng định nói tiếp thì ông An Đông đã ra lệnh.

“Không phải thì bảo chú không rảnh. Yêu cầu đăng ký lịch hẹn trước rồi quay lại sau”.

“Vâng ạ”

Cô thư ký ra khỏi phòng, ông An Đông lại tiếp tục công việc dở dang.

“Thưa chú!” Cô thứ ký lại ngập ngừng mở cửa hỏi ông.

Ông An Đông cau mày nhìn lên.

“Người muốn gặp chú là chị MC Thùy Anh của đài truyền hình tỉnh A ạ! Chị ấy nói có chuyện cá nhân muốn gặp chú”

Ông An Đông nghe vậy hết sức ngạc nhiên, khuôn mày ông lại càng cau chặt. Ông không hiểu cô gái đó sao lại đến tìm gặp ông, ông suy nghĩ một lát rồi nói.

“Cháu mời cô ta vào. Pha cho chú luôn một ấm trà”.

“Vâng, cháu làm ngay ạ”

Thư ký của ông An Đông vừa đi ra không lâu thì người muốn gặp ông tên Thùy Anh bước vào.

Ông nhìn cô ta đánh giá. Cô gái này ông đã từng nhìn thấy một vài lần trên ti vi. Cô ta ở ngoài trông xinh đẹp hơn cả trên hình. Cô ta cũng nhìn ông rồi nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Chào ông! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đột xuất như vậy?”

Ông An Đông tiến tới, lấy tay hướng về bàn uống nước mời Thùy Anh ngồi.

“Mời cô ngồi!”

Thùy Anh ngồi xuống, ông An Đông ngồi phía đối diện.

“Hôm nay tôi có may mắn gì mà được cô tìm gặp vậy?”.

Thùy Anh nhìn ông, sau đó cúi xuống ra vẻ bối rối.

“Dạ..! Tôi đến tìm ông không phải vì công việc mà là vì chuyện cá nhân. Thật xấu hổ, khi tôi lại tìm đến ông, để nhờ ông giúp đỡ việc cá nhân của mình.

“Xin cô cứ nói”. Ông An Đông cau mày suốt ruột.

Thùy Anh tỏ vẻ mặt đau buồn nhìn thẳng vào ông An Đông.

“Chuyện này có liên quan đến con gái của ông Hiểu Hân”.

Ông An Đông nghe nhắc đến Hiểu Hân thì khẽ nhướn mày.

“Con gái tôi?”

“Vâng! Con gái của ông đang qua lại với bạn trai của tôi. Mà tôi lại là người của công chúng, nên giới báo chí rất hay để tâm đến. Nếu cô bé ấy cứ tiếp tục gặp gỡ bạn trai của tôi thì chuyện này sẽ trở thành scandal mất”

Lời Thùy Anh nói khiến ông nhớ đến hình ảnh một buổi tối cách đây không lâu. Lúc đó khá muộn ông mới về nhà, ông thấy có một người đàn ông ăn mặc lịch sự, đi ra từ cửa nhà mình. Ông nghe vợ nói người đó đến tìm Hiểu Hân. Từ chuyện lần đó với chuyện Thùy Anh vừa đề cập khiến ông xâu chuỗi được một phần nội dung.

Ông An Đông suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vậy hôm nay cô đến đây vì muốn tôi cấm cản quan hệ giữa con gái tôi với bạn trai cô?”

Thùy Anh thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông An Đông nên khó phán đoán tâm trạng của ông nên suy tính một lát rồi nói.

“Vâng! Hai gia đình chúng tôi đã chính thức gặp mặt để bàn hôn sự. Tôi chỉ sợ Hiểu Hân đang qua lại với bạn trai tôi mà không lường trước sự khắc nghiệt của báo chí khi họ quy chụp cho cô bé là kẻ thứ ba. Cô bé sẽ bị cánh báo chí moi móc đời tư và có thể sẽ khiến ông và gia đình khó tránh khỏi bị người khác xoi mói”.

Câu chuyện bị ngừng lại một lát do thư ký của ông An Đông mang trà vào. Khi thư ký đi khỏi, ông An Đông trực tiếp rót trà ra chén đẩy về phía Thùy Anh.

“Cô Thùy Anh khiến tôi tò mò về người đàn ông của cô. Anh ta hẳn là người tài giỏi, xuất sắc nên mới khiến cô Thùy Anh bỏ công như vậy. Tôi thấy cô Thùy Anh rất xinh đẹp và tài giỏi hơn con gái tôi rất nhiều. Tôi nghĩ con gái tôi không thể là trở ngại của cô được”.

Ông ngưng lại một lát, ngồi dựa thẳng vào ghế nhìn Thùy Anh.

“Nhưng xin lỗi cô, vì tôi không thể giúp cô trong việc này. Con gái tôi năm nay đã 22 tuổi. Nó đủ tuổi về luật pháp để quyết định mọi thứ, mà tôi cũng không có quyền quyết định hay giám hộ nó”.

Thùy Anh khựng lại khi nghe ông An Đông nói.

“Tôi không hiểu ý của ông”

“Nếu con gái tôi yêu và quan hệ với người đã có vợ thì đó mới vi phạm pháp luật về hôn nhân, tôi chắc chắn sẽ khuyên bảo nó. Nhưng theo những gì cô Thùy Anh vừa nói, thì cô và người đàn ông đó chưa có ràng buộc gì với nhau về luật pháp cả, nên tôi không có lý do gì để can thiệp vào chuyện tình cảm của con gái tôi. Tôi nghĩ cô nên tìm cách giữ lấy trái tim của anh ta thì hơn. Nếu anh ta không còn yêu cô, thì con gái tôi hay một ai khác cũng không phải là lý do giữa hai người”.

Thùy Anh nghe từng lời ông An Đông nói, khuôn mặt cô ta cứng lại xám ngoét.

“Tôi đến đây cũng vì muốn ngăn chặn việc đáng tiếc xảy ra. Việc này sẽ gây ảnh hưởng cho hình ảnh của tôi, gia đình ông cũng sẽ bị người ta quan tâm. Nhất là ông lại là người kinh doanh, có thể nó sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho công việc của ông”.

Ông An Đông cười nhạt.

“Cảm ơn cô Thùy Anh đã có lòng tốt nhắc nhở. Công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ, thương hiệu tuy đã hai đời duy trì nhưng nó không thể phổ biến rộng như danh tiếng của cô được. Vậy cô nghĩ nếu chuyện cô lo lắng xảy ra thật thì tôi sẽ được lợi hay hại trong chuyện này”.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Swatch Watches